Ảnh đại diện
Lê Thiện Trần Tác giả uy tín
Lê Thiện Trần Tác giả uy tín
<div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tôi là sinh viên mới ra trường nên rất mong có một công việc ổn định. Tôi tình cờ gặp ông ta ở nhà thờ. Sau đó, nhờ một người bạn dẫn dắt, tôi bắt đầu công việc chở khách du lịch, được trả 400k/ngày. Cũng trong dịp đó, có hai ông người Ấn Độ đến nói chuyện này nọ nghe rất kỳ lạ. Lúc đó, tôi cứ tưởng ông ta là người hiểu biết, có khả năng, nên tôi bắt đầu nghe theo để học hỏi.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tôi với ông ta nói chuyện khá lâu. Từ những lời dạy dỗ ban đầu, dần dần chuyển sang đề cập tới tiền bạc, rồi nhắc đến cái bọn "Reborn". Sau đó, ổng bảo tôi đi đón khách quốc tế, nói sẽ trả 200 đô một lần. Tôi nghe vậy tưởng trúng số, liền chở ổng ra sân bay rồi chở về. May sao lúc đó hai ông khách đó cũng chịu trả tiền ăn uống này kia.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Trong lúc nói chuyện, ổng nói hôm sau sẽ có mấy ông già tới tiệm Reborn, kêu tôi qua đó nói chuyện, hứa trả 400k/ngày, còn nói nhiều khi sẽ được tiền bo thêm. Y như rằng, hôm sau ổng lại viện lý do covid bên Thái Lan nên dời qua tuần sau. Tôi lại tin, lại chờ. Cứ tới ngày hẹn thì ổng lại bịa ra một lý do mới để dời tiếp.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Để tôi tin hơn, ổng bắt đầu gửi mấy cái link bài viết về blockchain, nói rằng: “Mày đi theo tao, tao trả mày 100 đô”. Tôi tin sái cổ, về nhà hy sinh cả thời gian học để tìm hiểu mấy cái tiền ảo đó, gọi vốn, khởi nghiệp gì đó. Cả tuần lễ tôi cứ đi lòng vòng quanh những lời hứa suông.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Ổng rủ tôi đi quán 356 Trường Sa, mời tôi chai Revive với ly nước mía. Tôi lại tưởng ông ta là người sành điệu, có tiền đồ. Rồi bắt đầu một chiêu trò mới: “Tao quen bà Niolla bên Sui, bên Thảo Điền, có công việc lương cứng 15 triệu.” Tôi lại chờ đợi hết ngày này qua ngày khác. Ổng bảo: “Thứ Hai đi gặp bả thương lượng bàn bạc công việc.”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tới ngày thì lại hẹn qua ngày khác. Hôm sau nữa lại nói đi sự kiện, sẽ gặp sếp Niolla để bàn việc. Tôi lại chở ổng đi. Tới nơi thì chỉ ngồi uống chay, ăn ké ở chỗ người khác, không đóng góp được gì. Mấy vé sự kiện toàn là săn trên mạng. Rồi ổng lại viện lý do bà ấy bận để hoãn tiếp. Tôi càng tin khi được mời ăn no bụng.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Sau đó, tôi còn được dắt về nhà đám giỗ chú của ổng. Có một cô người nước ngoài quen qua app Couchsurfing gì đó, nói là nhà đầu tư nước ngoài. Gặp mặt ăn uống xong, ông lại hẹn chiều nay sẽ có cuộc gặp với ông sếp người Đức. Nghe ổng kể, tôi còn tưởng như mô-típ văn hóa nước ngoài – sếp bao người mới ăn uống.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nhưng rồi như kịch bản cũ: “Sếp có việc đột xuất, hai ngày nữa gặp lại chỗ khác nha.” Rồi ổng lại bảo: “Hai ông khách kia ăn gì đó bị đau bụng, đang nằm viện Việt Pháp. Mày có 300k không? Tao mua quà vô thăm họ.” Tôi lại móc tiền ra đưa, không do dự.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tới chiều, ổng chạy qua gần chỗ tôi, nói: “Sếp mới đưa tiền đãi mày đi ăn”, rồi kêu thêm thằng Luân ra chơi. Tôi ngồi nghe ổng kể chuyện đời nhảm nhí rồi ổng đi về.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Mấy ngày sau, ổng lại bảo: “Bên blockchain nó có luật, mày không biết gì thì chỉ được thực tập thôi, không có lương. Nhưng nhờ tao quen tay trong nên mày mới có cơ hội.” Rồi ổng lại hẹn đi các sự kiện giống hệt nhau, với mục đích là để người ta thấy tôi đi cùng ổng cho tăng thêm “uy tín”.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Chứ thực ra, nhìn ông ta không khác gì người tự kỷ: người hôi, quần áo lôi thôi như người sống lang thang, đâu có đáng để tin tưởng. Ấy vậy mà tôi lại tôn sùng ổng như thần tượng.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Hôm đó trong quán cà phê, khi không thể nói dối thêm, ổng hẹn tôi ra ngoài rồi nói: “Thằng sếp đó đang bận đi làm giấy tờ này nọ, nên chưa thể tới được, mày…”&nbsp;<br><br></p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Ông ta hẹn tôi đi một sự kiện. Tôi chở ổng từ ở Quận 1 qua Quận 3 để tham gia một sự kiện gần Nhà Văn hoá. Tới nơi, ổng bảo tôi giữ đồ, rồi đi vệ sinh các kiểu. Sau đó, hai đứa vào trong, uống được ly nước rồi ngồi nghe mấy thứ linh tinh như blockchain, công nghệ, bắt in – back and… nói chung là mấy thứ ba xàm ba láp.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Rồi cũng gặp vài ông kia nói năng lung tung, chẳng có gì thật sự thuộc về mình cả. Toàn là đi cho biết thôi. Sau đó, ổng hẹn tôi đứng trước một cái ghế để ngồi nghe tiếp. Ổng nói: “Mày là thằng mới vào blockchain nên phải chờ người ta làm giấy tờ này nọ cho mày. Ngày mai chắc chắn người ta sẽ email, gọi điện để mày đi làm. Tao hứa danh dự với mày.”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Rồi sao? Ngày mai tới, tôi lại tiếp tục chờ. Chờ hoài, chờ dài cổ tới cái sự kiện thứ ba – lần này là đi tới cái gì đó của Solana. Cũng nghe đọc, tưởng đâu sắp được làm, được phát tài liệu này nọ. Ai ngờ ổng chỉ biết ba hoa, không biết làm gì cả. Cục mạng để đâu cũng không biết, gõ bàn phím thì chỉ gõ bằng hai ngón. Rốt cuộc chả có gì ra hồn.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Sau đó, ổng bắt đầu dụ tôi làm mấy cái bên Spider-Man, Viettel gì đó. Ổng còn lấy ông Thắng – giám đốc công ty nào đó – ra làm trò cười, bảo công ty đang xuống dốc, cần ổng đứng ra thương lượng với chính phủ Pháp để ký hợp đồng. Rồi bảo tôi phụ trách việc dạy văn hoá cho 20 thực tập sinh người Pháp sẽ qua, vì tụi nó không biết nói tiếng Anh.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Ổng còn tạo một cái tài khoản clone tên là Long gì đó, nhắn tin với tôi để khiến tôi tin tưởng hơn. Tôi thiệt ngu, tin ổng. Sau đó đi gặp cái bọn cờ Đông Sơn gì đó, cũng toàn thứ ảo, không có cái nào thật.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Ổng xoay tôi như chong chóng, hứa hẹn, lừa dối đủ kiểu. Tôi chẳng có thời gian, nhưng cứ phải chờ đợi, chẳng làm được gì. Lúc thì hứa lương 14 triệu, lúc thì nói chính phủ Pháp sẽ nâng cấp laptop, điện thoại cho tôi.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tôi còn chở ổng đi gặp mấy người bên “cao shopping” gì đó, rồi tôi phải trả tiền cho tụi nó. Xong ổng dẫn tôi qua cái khách sạn nào đó, nói mấy câu tào lao như "để em ngủ ngon". Trong khi tiền bạc thì không có, còn ăn nói y như thật.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cả 3 tháng trời tôi bị dắt mũi, hẹn lên hẹn xuống cả chục lần, mà toàn bị từ chối. Tôi thật sự kinh tởm cái kiểu người cứ lấy “danh dự” ra nói, rồi hứa cho tôi việc này nọ, bắt tôi chở đi khắp nơi mà cuối cùng toàn là dối trá. Ổng làm tôi với người ngoài nhìn vô chẳng khác gì hai kẻ mất trí. Ổng là người tự kỷ, không giao tiếp bình thường được. Chơi với người như vậy, riết rồi tôi cũng cảm thấy mình phát bệnh.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cảm ơn anh đã cho em 1 bài học- em hi vọng là sẽ không gặp anh hay nói cái gì liên quan tới nhau hơn mắc công anh tới nhà thờ mà nói láo thì nghiệp lắm. Làm ơn đi anh</p></div>
Ảnh đại diện
Lê Thiện Trần Tác giả uy tín
Lê Thiện Trần Tác giả uy tín
<div class="block-wrapper" type="paragraph"><p><br></p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Mỗi sáng mở điện thoại, tôi thấy một Việt Nam khác. Một Việt Nam đầy bất an. Không phải những bức ảnh du lịch sống ảo, không phải nụ cười trong các video viral, mà là những bản tin dồn dập:<br>Lại một vụ bắt hàng giả. Lại một trận mưa đá. Lại một chiếc thuyền chìm giữa vịnh xanh.</p></div><div class="block-wrapper" type="image"><img src="/api/v1/media/c7bebaa9d05cbe7fd2de37337a9de18eeb1bc43d076c9bf3a7fe8a2d622c04a4.png"alt="image.png"style="max-width: 100%;"></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tôi chợt tự hỏi: Bình yên mà chúng ta quen thuộc, đang ở đâu?<br>? Khi con người tự phá hủy niềm tin của nhau</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Thật đau lòng khi phải thừa nhận: Có những điều không đến từ thiên tai, mà đến từ chính chúng ta.<br>Tôi từng tin rằng, dù có khó khăn, người Việt vẫn chân thật, vẫn tử tế. Nhưng bây giờ, giữa thời đại mọi thứ đều có thể “làm giả”, niềm tin trở nên xa xỉ. Có gì đáng sợ hơn việc bạn mua một hộp thuốc và không biết liệu đó là thuốc thật hay thuốc giả? Có gì đau lòng hơn khi thực phẩm dành cho trẻ em lại chứa toàn hóa chất rẻ tiền? Và rồi người ta vẫn bán, vẫn kiếm lời, vẫn cười – mặc kệ sinh mạng ai đó có thể đánh đổi.<br>Chúng ta đang sống trong một thời đại mà sự thật cũng cần kiểm định.<br>?️ Khi thiên nhiên cũng giận dữ Không biết có phải do con người sống vội vàng, tàn nhẫn với đất trời mà bây giờ, trời cũng nổi giận? Tôi từng ngồi trên tàu giữa Vịnh Hạ Long – vịnh xanh, trời lặng, đá vôi đứng sừng sững như thần linh canh giữ. Ấy vậy mà chỉ một cơn giông kéo tới, trong chưa đầy 10 giây, con tàu Wonder Sea lật úp, kéo theo 35 người chìm xuống đáy biển, 4 người mãi mãi mất tích, trong đó có một em bé 5 tuổi chưa từng biết thế nào là sợ hãi.<br>Tôi nhìn những con số ấy mà cảm thấy nghẹt thở. Không phải vì nó khủng khiếp – mà vì nó quá im lặng. Không tiếng kêu cứu, không lời báo trước. Chỉ một cơn gió – rồi tan biến tất cả.<br>Có những chuyến đi bắt đầu bằng tiếng cười, nhưng kết thúc bằng sự im lặng của đại dương.<br>Sống trong một đất nước đang oằn mình vì giông bão. Bão số 3 đang kéo đến. Gió mạnh cấp 11. Sóng cao 6 mét. Hơn 200.000 người sẵn sàng sơ tán. Tin nhắn cảnh báo đến dồn dập, nhưng tôi biết, sẽ vẫn có người chủ quan. Sẽ có người vẫn ra biển. Sẽ có người nghĩ: “Chắc không đến nỗi đâu.”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p><b>Chúng ta quen với việc sống sót, nên đôi khi quên mất cách phòng ngừa.</b></p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tôi viết bài này vì tôi sợ, Tôi không viết để câu like. Tôi viết vì tôi thật sự thấy lo.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Lo cho bạn bè, cho người thân, cho chính tôi – những người vẫn ngày ngày bước ra đường như không có gì xảy ra. Tôi muốn bạn đọc dừng lại vài giây, hỏi bản thân:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Mình đang sống cẩn thận chưa? Mình có còn tin người quá dễ? Mình có xem nhẹ cảnh báo thời tiết, khuyến cáo an toàn?<br>Tôi đã từng làm vậy. Và bây giờ, tôi thấy mình ngây thơ đến nguy hiểm.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>? Sau cơn mưa – liệu trời có thật sự sáng?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tôi vẫn muốn tin, rằng những gì xảy ra những ngày qua là lời nhắc nhở nghiêm khắc của số phận. Nếu còn lại gì sau bão giông, tôi mong đó là sự tỉnh thức. Nếu còn điều gì vớt được sau những cái chết, tôi mong đó là một xã hội biết sống chậm lại, cẩn thận hơn, yêu thương hơn. Đừng để bài học nào phải trả giá bằng máu, bằng nước mắt, bằng cả một chuyến đi không bao giờ trở về.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p><b>Việt Nam đang biến động – nhưng nếu mỗi người cùng giữ lấy một phần trách nhiệm, có thể rồi bình yên sẽ quay lại. Một ngày nào đó, sau cơn mưa, trời sẽ sáng. Và sáng đẹp hơn bao giờ hết.</b></p></div>
Ảnh đại diện
Lê Thiện Trần Tác giả uy tín
Lê Thiện Trần Tác giả uy tín
<div class="block-wrapper" type="header"><h3>"Thật ra, nhiều lần thất bại... chỉ vì những thói quen nhỏ xíu"</h3></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Có những buổi sáng tỉnh dậy, mở mắt ra không phải vì đã ngủ đủ, mà là vì... tiếng báo thức réo vang, quen thuộc như một phần của ngày. Tay với điện thoại, chưa kịp suy nghĩ gì đã kéo một vòng TikTok, một vài cái story, lướt tin nhắn cũ. Chỉ định xem vài phút thôi, nhưng rồi gần nửa tiếng trôi qua trong vô thức.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Những ngày như thế không ít. Và điều đáng sợ là mọi việc xảy ra hoàn toàn không do cố tình, mà do... thói quen.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Không cần quá nỗ lực cũng vẫn lướt được vài tiếng đồng hồ. Không đói lắm cũng vẫn gọi đồ ăn. Không biết rõ mục tiêu, vẫn bật máy tính rồi “giả vờ bận rộn”.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Đến một lúc nào đó, bắt đầu nhận ra: cuộc sống này có đến 80% được điều khiển bởi những gì lặp đi lặp lại mỗi ngày. Thành ra, có người thành công vì họ quen hành động. Còn có người trì trệ vì họ quen... trì hoãn.</p></div><div class="block-wrapper" type="image"><img src="/api/v1/media/f4a91c4700fe35d60f3a7453202ec9b3112d693d2566533c14332e712befe65d.png"alt="14dcb7c866d95db959133a5fe1f7ded5edcc9780904459e1b49e8652fde3ea99.png"style="max-width: 100%;"></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Từng có một khoảng thời gian bản thân rất thích học. Mua sách, đăng ký vài khóa online, lưu hàng đống tài liệu về điện thoại. Nhưng lại không làm gì thêm sau đó. Học mà không áp dụng, thì thực chất chỉ đang "an ủi bản thân" rằng mình đang nỗ lực. Chứ thực ra... chỉ là đang dùng kiến thức như một lớp mặt nạ, chứ không phải là thứ tạo nên thay đổi.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Thói quen tốt, ai cũng muốn có. Nhưng thật ra... rất khó. Trong khi đó, thói quen xấu thì hình thành cực kỳ dễ, thậm chí không cần cố gắng gì cả. Chỉ cần một lần cho phép bản thân “xem thêm chút nữa”, “ngủ trễ một hôm thôi”, “mai làm cũng được”... là đủ để trượt dài.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Và điều đáng sợ nhất là nghiện cái cảm giác phê tạm thời – dopamine. Nó khiến đầu óc luôn cần một thứ gì đó kích thích để cảm thấy “sống”. Càng lướt – càng rối, càng ngắn hạn – càng dễ tiếp nhận. "Brain rot" – sự mục rữa của não – là khi ta quen với nội dung dễ dãi, nhanh, và không đòi hỏi suy nghĩ.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Rồi một ngày, ngồi trước gương, tự hỏi: “Mình đã làm được gì trong tháng này?” Im lặng. Trống rỗng. Và bắt đầu thấy sợ.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Không phải sợ thất bại. Mà là sợ chính mình đang trở thành một người không có nổi một thói quen lành mạnh để bám víu.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nếu suy nghĩ kỹ hơn một chút... có thể thấy, những gì mình làm mỗi ngày không phải là “vô tình” đâu. Nó là sự lựa chọn lặp lại đến mức trở thành phản xạ.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nên nếu muốn thay đổi, không cần phải đợi “động lực” hay “điều gì đó lớn lao”. Chỉ cần bắt đầu... nhận diện:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Việc này có phải là thói quen xấu mình đang lập trình lại chính mình không?” “Liệu mình có đang chọn sự dễ chịu ngắn hạn để đánh đổi sự đau đầu lâu dài?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Hãy ý thức hơn. Không cần hoàn hảo ngay. Nhưng chỉ cần đủ tỉnh để hỏi bản thân một câu nhỏ mỗi ngày: “Điều mình đang làm lúc này... đang đưa mình đến đâu?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Và đôi khi, chỉ cần thay đổi một thói quen nhỏ, tương lai đã rẽ sang hướng khác.</p></div>
Ảnh đại diện
Lê Thiện Trần Tác giả uy tín
Lê Thiện Trần Tác giả uy tín
<div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Thật ra, tôi là đứa mơ mộng từ bé, mà cái mơ của tôi không phải kiểu “sau này muốn thành bác sĩ” đâu, mà nó… lãng xẹt hơn. Vừa chân ướt chân ráo vào Cao đẳng, tôi đã tưởng tượng mình nổi tiếng, bán hàng online đơn ào ào, làm chủ vài kênh TikTok, thu nhập mấy chục triệu mỗi tháng, kiểu tự do – tự tại – tự làm chủ cuộc đời. Vậy nên thời gian đó, tôi gần như dành hết để học cái này cái kia – kỹ năng, công nghệ, thiết kế, thậm chí... cả cách “thu phục lòng người” trên mạng. Tôi nghĩ, mình đặc biệt lắm.</p></div><div class="block-wrapper" type="image"><img src="https://images.spiderum.com/sp-images/03cf77c063a411f088c20b7b20ffbe60.png"alt=""style="max-width: 100%;"></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cái tôi của tôi thì cao như núi. Tôi thường nhìn mấy bạn suốt ngày cafe – chụp hình – tán gái – diện đồ xịn như mấy con bò hào nhoáng mà lắc đầu ngao ngán: “Lí tưởng gì tầm thường dữ vậy trời?”. Ai không giống tôi, tôi auto gắn mác: “thằng không có chí hướng”.Mà cái tính này không phải mới đây đâu, từ lớp 10 tôi đã “mang danh”... Thầy Khầy. Lúc đầu nghe mấy đứa bạn kêu thế, tôi hãnh diện lắm, tưởng như mình có vị trí gì đặc biệt trong lòng tụi nó. Hễ tôi nói gì ngớ ngẩn hay nghĩ ra trò gì kì dị, tụi nó lại gọi: “Ê, thầy phát biểu tiếp đi!”. Nhưng rồi khi tôi yên lặng, tôi là tôi thôi – bình thường thôi – thì chẳng ai để ý. Tôi bắt đầu thấy lạc lõng, tự hỏi: “Ủa mình học để làm gì vậy ta?”Càng ngày tôi càng chán học. Vừa xa nhà 10 cây số, lại không biết chạy xe, lại sợ công an. Thế là tôi quyết định học “tự do”. Ở nhà... coi đáp án trước, rồi giải lại bài, lên mạng tìm mấy cách “hack” để qua môn. Tôi nghĩ mình ngầu. Trên lớp, tôi được kêu lên bảng giải số phức, hướng dẫn bấm máy – tưởng mình là vua. Có lần, cô hỏi: “Hai đường thẳng song song là gì?”, tôi trả lời tỉnh queo: “Hai thằng không dính líu gì nhau hết”. Cả lớp cười, còn tôi thì diễn vai tự tin như thể chính mình là giáo trình sống.Nhưng bạn biết gì không? Tôi run. Tôi mệt. Tôi giấu cảm xúc như một thói quen. Mấy đứa bạn tưởng tôi ngầu, nhưng thật ra tôi chỉ đang chơi một vai diễn. Cái kiểu: "Chắc chắn đúng vì mình là mình", nhưng khi sai – tôi lại nổi cáu, tự ái, công kích người khác. Nhìn ngoài tưởng tôi vui vẻ dễ chịu, bên trong thì... rối tung rối mù, cô đơn thấy rõ.</p></div><div class="block-wrapper" type="image"><img src="https://images.spiderum.com/sp-images/2fc82e8063a411f08224e1636978f505.png"alt=""style="max-width: 100%;"></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Giờ thì tôi tỉnh rồi – tỉnh giữa những cú tát của hiện thực. Tôi biết mình cần gì: xây một cái “bát ngôn từ” vững vàng, học cách chấp nhận mình chỉ là một người bình thường, không phải siêu nhân, không phải “trung tâm vũ trụ”. Nếu tôi cứ tiếp tục cái lối “ảo tưởng sức mạnh”, có khi 22 tuổi vẫn chưa ai ưa nổi.Người ta ai cũng muốn làm điều lớn lao, trở thành “hot boy của ánh đèn sân khấu”, nhưng thực ra đa phần lại... ngồi không. Tôi cũng từng như vậy – bày ra cả tá việc thấy “có vẻ quan trọng”, nhưng chẳng cái nào thật sự dẫn tôi đến mục tiêu. Đụng khó chút là nản, đổi mục tiêu như đổi áo. Tôi cần thứ gì đó cụ thể, có thể đo được, kiểu như “đạt 6.5 IELTS” hoặc “thi đậu một chứng chỉ thực tế” – chứ không phải ngồi đó mà chê 6.5 là thấp trong khi... làm được có 5.5.Và tôi rút ra một điều: Nghệ sĩ hay không, cái mà người ta nhớ và nể vẫn là kết quả. Không ai quan tâm bạn mơ mộng gì đâu, Thiện à. Làm nhiều hay ít không quan trọng bằng làm được cái gì cho ra hồn.Giờ đây tôi tin: nếu mình có được một người thầy, một người bạn đồng hành – người biết đường đi nước bước – thì tỷ lệ thành công của tôi sẽ tăng gấp đôi. Cũng như phòng gym: nếu bạn có PT hướng dẫn ăn gì, tập sao, thì đỡ hơn việc loay hoay một mình mãi không lên form.Cuối cùng, tôi học được một điều mà mấy cô gái nói nhỏ: Điều khiến người ta nể bạn không phải là ngoại hình, mà là “chất đàn ông” – là sự rõ ràng trong suy nghĩ, là khả năng đứng ra bảo vệ chính kiến và dám thể hiện cảm xúc.Tôi sẽ bắt đầu từ đó. Và tôi tin, Chúa vẫn đang cho tôi cơ hội để trở thành phiên bản mạnh mẽ và chân thật nhất của chính mình. </p></div>
Ảnh đại diện
Mita Tác giả mới
Mita Tác giả mới
<div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tình bạn, tình yêu, tình thân, tình đồng chí… hay thậm chí là tình dục(!?) Chữ “tình” từ đâu mà có? Chữ “tình” từ đâu mà kết tinh? Chữ tình là trong mỗi chúng ta, trong cuộc sống và trong mọi phương diện!</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cuộc sống có muôn vàn lối đi, muôn vàn chữ “tình”… muôn điều khó khăn và dòng đời luôn xoay vần chuyển thế…Và cuộc sống cũng thay đổi, giá trị cuộc sống dần dần mất đi chữ “tình” đúng nghĩa…</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Đối với mình, “tình” chính là sợi dây ràng buộc giữa người với người, hmm, nói đến sợi dây ràng buộc thì cũng hơi quá, nói theo cách khác, con người kết nối với con người qua một chữ “tình”, đó là sự thân ái, giao tiếp xử sự của người đời.&nbsp;</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Chà, nghe có vẻ triết lý to lớn quá, nhưng thật ra, chữ “tình” vốn dĩ cũng đơn giản như cách viết nó ra trên giấy. Khi ai đó chìa tay ra giúp đỡ một cuộc đời đầy khó khăn, đó là “tình”. Đôi nam nữ yêu nhau, đó là “tình”. Sự quan tâm đến từ gia đình, đó là “tình”. Một lời hứa giữa hai người bạn, đó cũng là “tình”. Ừ, nghe có vẻ đơn giản hơn rồi.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Khi nói đến chữ “tình”, hầu hết mọi người đều nghĩ đến những điều hạnh phúc, vui vẻ. Ôi, thật tiếc quá, mọi vấn đề luôn có hai mặt của nó, chữ “tình” cũng có cả hạnh phúc và bất hạnh. Có đôi khi, bản thân thật lòng chia sẻ “tình” nhưng lại không nhận được sự đón nhận mà chúng ta hằng mong muốn, đó chính là sự bất hạnh của cuộc sống này.&nbsp;</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Mình cũng đang trên đường đi tìm chữ “tình” đúng nghĩa, thật may quá, có lẽ mình đã nhận được thứ mà mình mong muốn nhận được, tuy rằng không trọn vẹn, nhưng ít nhất nó cũng khiến mình hài lòng.&nbsp;</p></div>