Yêu Ngay Cả Khi Không Còn Trí Nhớ Chương 11
Đăng lúc:
1750282534000
Trong:
Truyện
<div class="block-wrapper" type="image"><img src="/api/v1/media/e7f7ff9a59613ab69e22b360ee313c1cb8617eaf2f801e268a9dc7bf0dbf98dd.png"alt="d13e380c-3135-4aea-bdc8-255538e24637.png"style="max-width: 100%;"></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p><b>Chương 11. Anh ta có bỏ bùa ngải
gì cho bác không vậy?</b></p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Xe chạy đi một đoạn rồi, Thảo Nguyên vẫn không thể yên tâm:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Để dì Năm ở nhà một mình với cô ta... liệu có sao không hở bác?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Ai?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Cô gái hung hăng đó! Cô ta dữ như vậy, hành hung ngay cả anh
trai của mình,... Lỡ cô ta tấn công dì Năm thì sao?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Không cần lo dư thừa! Con bé chỉ dữ tợn với anh Hai của nó thôi,
cũng chỉ hành hung anh Hai của nó thôi!</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Sao ạ?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Chuyện này nói sau đi! Để bác tập trung lái xe.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Ông Trần Bằng nghiêm mặt, Thảo Nguyên không dám hỏi thêm nữa. Trời
mưa nên đường khá vắng, chiếc xe cũng lưu thông thuận tiện hơn, chẳng mấy chốc
đã tới bệnh viện. Loay hoay hỗ trợ đưa Bình Nguyên vào viện cũng mất một lúc,
đến khi tạm ổn thì Thảo Nguyên vừa đói lại vừa mệt. Nhưng nghĩ lại, ông Trần
Bằng chắc cũng mệt mỏi không kém, Thảo Nguyên vội đưa mắt tìm kiếm, quả nhiên
thấy bác hai của mình đang len lén xoa thái dương. Thảo Nguyên vội đến bên cạnh
ông Trần Bằng, nhẹ giọng:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Bác hai, bác về nghỉ ngơi đi, ở đây có con rồi!</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Không cần đâu! – Ông Trần Bằng thở dài. - Thằng nhóc đó mà tỉnh
dậy thì thế nào cũng đòi về! Bác ở chờ một chút rồi chở hai đứa về luôn!</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Bác à! Bác đâu cầu chìu chuộng anh ta như vậy? Anh ta dù sao
cũng là người làm, bác cho anh ta đưa em gái, con gái vào nhà ở cùng đã là tốt
lắm rồi, em gái anh ta quậy như vậy, bác cũng bỏ qua, giờ bác còn phải ở đây
chầu chực để rước anh ta về nữa hay sao? Anh ta có bỏ bùa ngải gì cho bác không
vậy?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Ông Trần Bằng quay sang nhìn Thảo Nguyên. Trong ánh nhìn đó có sự
nghiêm khắc, sự ngạc nhiên và cả thất vọng. Giọng ông có phần tức giận:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Sao con lại nói như vậy? Từ khi nào con lại xem thường người làm
công? Con chỉ nhìn thấy bác cưng chiều nó mà không nhìn thấy một mình nó phải
chăm cho hai đứa bé gái, không nhìn thấy nó bị thương sao? Con đi nước ngoài
một chuyến, trở về lại thay đổi vậy sao?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Thảo Nguyên mím môi. Cô cũng không biết vì sao. Cô hiểu, mình nghĩ
như vậy, nói như vậy là không đúng, là quá đáng, nhưng mà... cô ganh tị, không
được sao? Anh ta rõ ràng là người ngoài, nhưng lại mang cả con gái lẫn em gái
vào ở trong nhà của cô, hưởng hết mọi sự yêu thương và quan tâm của bác hai cô
và dì Năm. Từ lúc vào nhà, nhìn thấy cảnh sinh hoạt đầm ấm của gia đình mình,
Thảo Nguyên xúc động một, thì khi thấy cả nhà anh ta lại xen vào, lại còn một
bộ dáng tự nhiên như đó mới là nhà của họ, Thảo Nguyên lại càng xúc động đến
mười. Chính là cái loại xúc động muốn đuổi người, muốn đánh người đấy! Nói cô
ích kỉ cũng được, nhỏ nhen cũng được, nhưng từ lúc cô em gái của Bình Nguyên
phá hoại buổi sum họp đầu tiên của cô ngay sau khi về nước, thì thiện cảm mà
Thảo Nguyên dành cho cha con Bình Nguyên đã giảm mạnh. Bây giờ còn vì anh ta mà
cô bị bác hai mắng. Dù là mắng không sai, nhưng Thảo Nguyên vô cùng ấm ức.
Trong lòng cô không chỉ không còn một chút thiện cảm nào dành cho chàng trai,
mà thậm chí còn xuất hiện sự căm ghét. Hừ, anh ta dùng thân phận người làm để
xâm nhập vào nhà cô, chiếm lấy những thứ không phải của anh ta, còn muốn chia
rẽ cô với bác hai? Được lắm! Thảo Nguyên nắm chặt tay, âm thầm hạ quyết định!
Cô không chỉ phải điều tra thật kỹ cái gã này, mà còn phải cho hắn ta biết rõ
thân phận và địa vị của hắn ở trong nhà không thể vượt quá mức độ của một người
làm, một người ăn kẻ ở, một người dưng nước lã. Cô mới chính là cô chủ trong
nhà, là người thân của bác hai và dì Năm, anh ta không phải, con gái và em gái
của anh ta cũng không phải!</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Thảo Nguyên hết hầm rồi lại hừ, hậm hực suốt một buổi thì Bình Nguyên
tỉnh lại. Ngay sau đó, đúng như ông Trần Bằng đoán, anh lập tức muốn xuất viện.
Ông Trần Bằng như đã quen với việc này, nhanh chóng đi làm thủ tục, thanh toán
viện phí. Nhân lúc này, Thảo Nguyên đứng sát cạnh giường bệnh, nhỏ giọng gằn gừ
với Bình Nguyên:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Tôi nói cho anh biết, tôi đã về đây rồi! Có tôi ở đây, anh đừng
hòng lừa gạt được bác hai tôi và dì Năm!</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Bình Nguyên đang chỏi tay ngồi dậy, bị câu đe dọa của Thảo Nguyên,
sững sờ khựng lại. Một tay vịn hờ nơi ngực còn đau râm ran, miệng hắng giọng kềm
tiếng ho trong họng, Bình Nguyên gắng gượng ngồi dậy. Anh khàn khàn cất giọng
giải thích:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Tôi không có lừa gạt bác hai và dì Năm!</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Thảo Nguyên cười khẩy:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Hừ! Anh có làm gì hay không thì tự anh biết! Ngay cả em gái của
anh mà anh còn hãm hại được thì còn ai mà anh không dám...</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Cô nói gì?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Bình Nguyên ngẩng phắt lên, nhìn xoáy vào mắt Thảo Nguyên. Ánh
nhìn có quá nhiều cảm xúc khiến Thảo Nguyên giật mình. Nhưng cô vẫn nói cứng:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Tôi nói sai sao? Bác hai tôi nói, cô em gái của anh chỉ nổi điên
với anh thôi. Nếu không phải anh làm gì có lỗi với cô ta, thì cô ta sẽ chỉ nổi
điên với anh thôi chắc?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>- Cô...</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Bình Nguyên ngỡ ngàng nhìn Thảo Nguyên đăm đăm, rồi anh nghiến
răng đứng dậy. Ông Trần Bằng đã bước vào, mọi thủ tục đã xong. Cả ba người lên
xe. Trầm mặc.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p> </p></div>