Lãn Tiểu Sinh
2 các bài viết
0 các bình luận
Ảnh đại diện
Lãn Tiểu Sinh Tác giả mới
Lãn Tiểu Sinh Tác giả mới
<div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tiếng báo thức tiếp tục reo, lần thứ 6.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Jennie lần mò tìm kiếm chiếc điện thoại, thoáng nghĩ không biết vì sao vẫn còn pin nhỉ?! Rồi cô cũng tìm thấy và chấm dứt được âm thanh ồn ào đó. Jennie ngồi như vậy một lúc trên chiếc giường nhỏ, nhỏ hơn rất nhiều so với chiếc giường ở quê nhà. Vậy là cô ở Úc đã được 2 năm, cô nhớ mẹ và nhớ cả lời hứa với bản thân sẽ không gọi, ít nhất là trong lúc này. Giấc ngủ vừa rồi đã kéo dài gần mười hai tiếng. Gần đây, chính xác là ba tháng vừa qua, cô vẫn thường xuyên có những giấc ngủ dài như vậy.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Những giấc ngủ dài bắt đầu tìm đến cô sau một chuyến trở về từ Việt Nam. Cô nhớ mình đã ngủ vùi suốt ba ngày. Chuyến đi đó giờ đây trở thành những cơn mộng mị, nỗi ám ảnh, sự hoài nghi vẫn lần mò tìm đến cô hàng đêm. Những giấc ngủ giờ đây như những trò chơi mạo hiểm mà Jennie không thể cự tuyệt, cô thấy mình vẫn lao vào chúng như thiêu thân tìm nguồn sáng.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Trong những giấc mơ đó cô thường thấy hàng dài người mẫu đang trình diễn bộ sưu tập mà mình thiết kế. Cô thấy mình được vedette dẫn ra chào khán giả. Cô vẫy tay, nhận những bó hoa và cười hạnh phúc.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Bỗng nhiên khán phòng im bặt, rồi âm thanh của vải vóc bị xé toạc vang lên. Những người mẫu đang ra sức kéo rách từng mảng vải trên người họ xuống. Những thiết kế của cô, những đứa con tinh thần của cô đang bị họ hủy hoại. Phút chốc, mọi thứ vụn vỡ.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Một người đàn ông to lớn với mái tóc hoa râm đủng đỉnh bước đến gần. Một tay ông ta cho vào túi quần, trên miệng phì phèo điếu xì gà form Lancero.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>"Ôi Jennie! Nhìn cô kìa, sửng sốt gì chứ? Những thứ cô tạo ra đang ở đúng vị trí của nó mà. Rác rưởi thì không thể khoác lên người được."</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cô vẫn không hiểu sao? Cơ bản thì cô chẳng biết gì về thiết kế thời trang cả...</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Họ đã sa thải Jennie. Đã ba tháng kể từ lúc cô nhận được thông báo chính thức, trong chuyến công tác hàng tháng về Việt Nam.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Lúc đó, cô đã bay chuyến sớm nhất để quay lại Úc, với lý do cô cần hoàn thành khóa học ngắn hạn về quản trị công nghiệp. Nhưng cô là người hiểu rõ nhất rằng cô không thể đối diện với mẹ. Cô không thể giấu mẹ nỗi đau của mình. Nỗi đau bị vứt bỏ sau khi đã dành tám năm thanh xuân cho công ty. Mẹ sẽ nhận thấy, và sẽ đau cùng cô. Mẹ sẽ khóc nhiều hơn cả cô, cô nghĩ vậy. Có thể bà sẽ còn tự trách bản thân, vì đã không khuyên ngăn cô khi bỏ qua hết những cơ hội làm việc khác.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cô không muốn mẹ biết.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cô cắm sạc và thấy có gần hai mươi cuộc gọi nhỡ và hàng dài tin nhắn chờ.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cô bấm nhanh vào tin nhắn có tên người gửi là "Crush". À, nên đổi cái danh xưng này rồi chứ nhỉ.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tuần trước, anh đã theo cùng cô trong chuyến đi lặng lẽ về Việt Nam.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cô đã bày tỏ. Anh bất ngờ.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Không phải vì tình cảm của cô, mà vì anh vẫn nghĩ cô chưa sẵn sàng.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Jennie thở hắt ra, tay bấm liên hồi để trả lời anh...</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Jennie gặp anh ở một khóa học về quản lý. Anh là một kỹ sư đến từ Anh. Chuyên môn của anh là vận hành các máy móc công nghiệp thực phẩm.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Anh hiền lành, ít nói, giản dị nhưng lại hiểu biết về hội họa và mỹ thuật. Không giống như hình dung của cô về các tay kỹ thuật.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Jennie phải lòng anh lúc nào không biết. Nhưng cô chọn ở bên anh như một người bạn, vì sự nghiệp.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cô cũng tiếp nhận sự ân cần của anh như lẽ thường của một quý ông phương Tây, và coi sự quan tâm anh dành cho cô như một sự tò mò về khác biệt văn hóa.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>... Jennie giải thích với anh rằng mình lại ngủ vùi và mơ về câu chuyện cũ. Trong đầu hiện ra hàng loạt những câu hỏi hoặc lời an ủi mà anh sẽ nói.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Ting...</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>"Em lại nhớ bộ sưu tập cũ của mình đúng không nào? Em nghĩ nó sẽ phù hợp với ai?" - anh nhắn lại.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Jennie bối rối, nhưng rồi cô say mê kể về tác phẩm gần nhất: "Em đã muốn thiết kế một bộ sưu tập mùa thu dành cho phụ nữ có những công việc năng động, phải di chuyển nhiều. Trang phục của họ cần thoải mái để di chuyển, nhưng vẫn đảm bảo tạo hình xinh đẹp trong khung cảnh đầy chất thơ của mùa thu."</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>"Em nói mùa thu à? À đúng rồi, bây giờ đang là mùa thu ở Việt Nam nhỉ. Anh không rành về trang phục phụ nữ lắm, thường thì bọn em sẽ mua ở đâu?"</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>"Tùy thôi. Với những bộ trang phục dạo phố có gu, thì những boutique trên phố vẫn hơn hàng online chứ. Haha, mà anh tính mua quà an ủi em à?"</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Im lặng một lúc lâu rồi thay vì nhắn tin, anh gọi lại cho Jennie.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>"Em biết sao không em yêu, anh có quen một người mở cửa hàng thời trang cách đây khoảng hai mươi dặm. Có bán cả online. Và quan trọng là còn hơn nửa năm nữa mới đến mùa thu ở Úc..."</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>"Ý anh là em nên tiếp tục với bộ sưu tập đó..."</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>"Đúng rồi... và hãy tính cả anh vào nữa."</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Jennie tắt máy sau khi hẹn sẽ gặp anh vào sáng mai.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cô chợt nhìn vào lịch để bàn, lấy bút khoanh nhanh vào một ô, kèm ghi chú: "Về thăm mẹ".</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Lãn Tiểu Sinh Sài Gòn, 15/09/2023</p></div>
Ảnh đại diện
Lãn Tiểu Sinh Tác giả mới
Lãn Tiểu Sinh Tác giả mới
<div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tôi có một nỗi bức xúc nhẹ với tính nhất quán trong cách phục vụ ở các quán cafe hiện nay. Không chỉ một lần, lúc vào order thì các bạn phục vụ hỏi 'anh dùng gì ạ?', nhưng tới khi cởi khẩu trang đến lấy nước ở quầy hoặc được phục vụ nước đem tới thì lại nghe câu 'nước của chú đây ạ'. Thật rối loạn tâm can!</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nói là nói thế, nhưng tôi cho rằng mình đang ở trong hoàn cảnh 'dở ông dở thằng'. Không phải cách người khác xưng hô, mà <a></a>là ở cái danh phận tôi chọn để tự gọi lấy mình.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Anh Hoàng Nam Tiến đã từng nhắc đến khái niệm khủng hoảng tuổi-trưởng-thành trong một bài phỏng vấn. Anh cho rằng giai đoạn này thường xảy ra trong độ tuổi 28 đến 35.Nghĩ cũng phải, cái tuổi này bắt đầu có những thành tựu đầu tiên, có thứ để lo bị mất.Không như thanh xuân tuổi trẻ, mỗi bước đi tiếp theo có thể ảnh hưởng đến phần còn lại của cả cuộc đời, chí ít là trong suy nghĩ lúc này.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Trong một thế giới phẳng, từng làn sóng sau xô sóng trước ngày càng rõ rệt, nhưng trước mặt lại là những hình mẫu thành công khó mà không khiến ta nao lòng.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Đấy là còn chưa nói đến peer-pressure từ những người bạn học cũ, anh hàng xóm, đứa đồng nghiệp thân thiết... Động lực phát triển giờ đây lại vô tình trở thành áp lực.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Trong câu chuyện của anh Tiến, giải pháp của ảnh là đi học. Đó là một cách hay, và tôi có thấy nhiều người đồng liêu, đồng lứa của mình cũng chọn phương án tương tự.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nhưng cũng có người thì cứ căn theo tiêu chuẩn xã hội rồi vạch tiếp từng cột mốc cho mình, lúc nào thì mua nhà, khi nào thì cưới, tầm bao lâu thì sắm xe... âu cũng không sai!</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tùy vào hoàn cảnh, điều kiện của mỗi người mà chọn cho mình lối thoát phù hợp. Nhưng tất yếu phải hài hòa về vật-chất và tinh-thần.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tôi cho rằng mình cũng đang trong cơn khủng hoảng này, không rõ là đỉnh hay cuối giai đoạn?!</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cho rằng giải quyết những vướng mắt về tinh-thần trước là cần thiết, tôi luôn chú ý những xao động trong tâm và trí của mình.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Chữa lành những vết thương cũ, tìm lại lẽ sống và vai trò mà mình muốn trở thành là những bước đi đầu tiên.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Hành trang tôi mang theo có mỗi câu nói của Khổng Tử: 'Tam thập nhi lập, Tứ thập nhi bất hoặc'.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Chữ lập ở đây là độc lập, tự lập hay thành gia lập thất thì ông không nói. Nhưng tôi tự quy định cho mình rằng đấy là lập trường.Lập trường để sống!</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Những khủng hoảng, khó khăn này có vai trò quan trọng của nó: giúp ta sống những năm tháng tiếp theo trong an yên, không hoài nghi hay nuối tiếc về sau.&nbsp;</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tạp văn trên hành trình dài...</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p><b>Lãn Tiểu Sinh</b></p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p><b></b><i>Sài Gòn, 05/10/2023</i></p></div>