Người Đến Từ Vết Nứt

Ảnh đại diện
henry nguyen Nhà phân tích

Rừng Tân Hòa, tháng 8 năm 1864.

Tiếng chân binh lính triều đình vọng qua rừng thưa. Trương Định ngồi dựa lưng vào gốc cây dầu già, vai rướm máu, bàn tay nắm chặt thanh gươm đã từng chém ngang mấy trận địa quân Pháp. Ông biết mình bị phản. Triều đình Huế – nơi từng phong ông là “Bình Tây Đại Nguyên Soái” – giờ lại ra lệnh truy nã.

“Đất mất, danh còn. Thà chết trong rừng còn hơn ra hàng,” ông thầm nghĩ.

Gươm giơ lên. Mắt khép lại. Chỉ cần một nhát.

Soạt! Không khí phía sau ông chấn động như bị xé toạc. Một vệt sáng xanh rạch qua lòng đêm như một vết nứt trên vải trời. Năm bóng người từ trong đó bước ra, im lặng, như thể đã chờ đợi giây phút này hàng trăm năm.

Người đứng đầu, mang kính lạ, giọng đều như máy: – Điểm xoay xác lập. Đối tượng lịch sử đang chuẩn bị tự hủy. Can thiệp ngay.

Người cuối cùng tháo kính, bước tới. Mắt xanh xám, tóc vàng sẫm, gương mặt trắng nhợt nhưng ánh nhìn rắn rỏi.

– “Ngài Trương Định. Dừng lại.” – “Ngươi là ai?” – “Tôi là Jean Morel. Hậu duệ của những kẻ khiến dân ngài phải cầm gươm. Nhưng tôi không đến để lặp lại quá khứ. Tôi đến… để sửa nó.”


Rừng Không Có Trong Bản Đồ

Sau đêm đó, Trương Định biến mất khỏi mọi tin báo. Người ta đồn ông đã tuẫn tiết. Nhưng trong bóng tối của rừng Long Phước, ông đang sống – và lãnh đạo.

Jean và những người đi cùng không tiết lộ thân phận. Họ chỉ nói một điều: “Nếu ngài muốn kháng cự lâu dài, hãy thay đổi cách nhìn về chiến thắng.”

Không còn lập đồn – ông xây trạm quan sát bằng tre nứa, chôn ống tre dưới đất để truyền tín hiệu bằng hơi, theo cách mà Jean chỉ.

Không còn chỉ chém giặc – ông dạy dân học chữ, học canh tác vòng tròn, phân phối lương thực thông minh, chữa bệnh bằng lá kết hợp khoáng chất.

Jean mang theo một thiết bị giống chiếc đồng hồ. Nó phát sáng mỗi lần ông bấm, và chiếu ra một bản đồ Việt Nam đầy những dấu mốc đỏ – những “ngã rẽ lịch sử” mà họ có thể sửa được nếu đủ thời gian.


Những Đêm Trò Chuyện Trong Rừng

Jean và Trương Định thường ngồi bên nhau khi dân đã ngủ.

Một đêm, Trương Định hỏi:

– “Nếu thật như lời ngươi nói, tương lai nước này sẽ ra sao?” Jean im lặng, rồi nói: – “Có lúc, sẽ chia đôi. Có lúc, sẽ có máu đổ giữa chính đồng bào. Có lúc, dân ngài phải bỏ quê mà đi. Nhưng cũng có lúc… những đứa trẻ nơi đây sẽ bay lên vũ trụ. Và sẽ có người mang họ Trương làm giáo sư, không phải nghĩa sĩ.”

Trương Định nhìn lên trời. Gió rừng thổi qua râu tóc ông. – “Ta không cần nước bay lên vũ trụ. Ta chỉ cần dân mình không cúi đầu khi gặp người ngoại quốc.”

Jean cười, nhẹ: – “Vậy thì ta giống nhau.”


Cuộc Mất Tích Và Kết Thúc Mở

Năm 1868, một cơn bão lớn đổ vào Đông Nam Bộ. Lũ cuốn. Sạt núi. Cây rừng đổ.

Sáng hôm sau, nhóm người từ tương lai biến mất – chỉ còn Jean ở lại.

Anh sống như một người Việt. Học tiếng Nôm. Trồng thuốc. Chữa bệnh cho trẻ nhỏ.

Năm 1873, trong một lần bệnh nặng, Jean giao lại cho học trò của Trương Định một cuốn sách viết bằng ba loại chữ – Nôm, Pháp và ngôn ngữ chưa ai giải mã. Trang cuối ghi:

"Chúng tôi không thay đổi lịch sử. Chúng tôi chỉ đặt thêm những hạt giống nhỏ. Khi nào nở hoa – là quyền của đất này."


100 năm sau...

Một nhóm khảo cổ sinh viên trường Sử học TP.HCM khai quật tại Long Phước, tình cờ phát hiện một ống đồng được chôn sâu dưới đất, trong đó là tấm bản đồ Việt Nam… nhưng không giống bản đồ nào từng được lưu trữ.

Trong bản đồ ấy:

  • Không có cột mốc chia đôi đất nước.
  • Không có chiến tranh Đông Dương.
  • Có một dòng sông mang tên "Sông Định", đổ ra từ vùng đất từng gọi là Gò Công.

Ở góc bản đồ, khắc bằng tay một câu bằng tiếng Pháp:

"Ce n'était qu'une possibilité. Mais peut-être... elle existe ailleurs." (Đó chỉ là một khả năng. Nhưng có lẽ… nó tồn tại ở một nơi nào khác.)

Còn lại: 5
1 Bình luận
Ảnh đại diện
Lê Thiện Trần Tác giả mới
Lê Thiện Trần Tác giả mới
Đoạn văn gây ấn tượng mạnh bởi cách kết hợp giữa lịch sử và yếu tố giả tưởng một cách táo bạo. Hình ảnh Trương Định bị phản bội nhưng vẫn kiên cường cho thấy lòng trung nghĩa và khí phách không khuất phục. Sự xuất hiện của nhân vật đến từ tương lai tạo nên bước ngoặt bất ngờ, gợi suy nghĩ về cơ hội thay đổi số phận và nhìn lại quá khứ. Câu chuyện không chỉ là bi tráng lịch sử, mà còn là lời nhắn gửi đầy nhân văn về sự hòa giải và hi vọng.