Nếu chỉ được chọn một bài học duy nhất để chia sẻ với cả thế giới, mình sẽ nói về điều này.
Nếu có ai đó hỏi mình: "Nếu bạn chỉ có thể chia sẻ một bài học duy nhất với cả thế giới, một điều tâm đắc nhất từ tất cả những gì bạn đã học, đã trải qua từ những thăng trầm trong cuộc sống, đó sẽ là gì?"
Có một câu trong sách, ngắn thôi – nhưng gói trọn cả câu trả lời. Mà nó chạm vào mình… sâu ơi là sâu:
"Không có suy nghĩ nào ở trong đầu bạn là miễn phí cả."
Tâm trí bạn là một ngôi nhà, và mọi suy nghĩ đều là những "vị khách thuê trọ"
Hãy tưởng tượng tâm trí của bạn là một căn nhà khang trang, đẹp đẽ. Mỗi một suy nghĩ xuất hiện trong đầu bạn là một người đến thuê phòng.
Có những "vị khách" rất tử tế.
Họ trả tiền thuê nhà đúng hạn, giữ gìn nhà cửa sạch sẽ, thậm chí còn trồng thêm hoa trước sân. Họ là những suy nghĩ tích cực: "Mình có thể làm được", "Đây là một cơ hội để học hỏi", "Mình biết ơn vì...", "Giải pháp là gì nhỉ?".
Những vị khách này không chỉ "trả tiền thuê" bằng cách mang lại cho bạn năng lượng, sự sáng tạo, động lực và bình yên, họ còn giúp bạn nâng cấp "ngôi nhà" của mình ngày một giá trị hơn.
Nhưng cũng có những "vị khách" tệ hại.
Họ không bao giờ trả tiền thuê, suốt ngày chỉ phá phách, vứt rác bừa bãi, đục khoét tường, làm hỏng đồ đạc. Họ chính là những suy nghĩ độc hại: "Mày không đủ giỏi", "Người ta sẽ cười chê cho mà xem", "Bắt đầu bây giờ đã quá muộn rồi", "Chắc mình không có duyên với việc này đâu"...
Những "vị khách" này ở "miễn phí" ư? Không hề!
Họ không trả tiền, nhưng cái giá bạn phải trả thì lại cực kỳ đắt. Bạn phải trả bằng sự bình yên, bằng năng lượng sống mỗi ngày, bằng sự tự tin, bằng những cơ hội bị bỏ lỡ, và đau đớn hơn cả, bằng chính những ước mơ mà bạn không bao giờ dám bắt đầu.
Cái giá đó đắt hơn bất cứ loại tiền tệ nào trên đời.
Mình đã từng là một "chủ nhà" rất dễ dãi
Những năm tháng tuổi trẻ, mình luôn nghĩ mình không làm được gì cho ra hồn. Mình chấp nhận con người nhạt nhẽo không mục tiêu. Mình sống trong vùng an toàn.
Những suy nghĩ này, chúng không chỉ ở đó. Chúng còn rủ rê, lôi kéo thêm một đám bạn của chúng: sự trì hoãn, nỗi sợ hãi, sự tự ti và cả cảm giác kiệt sức. Chúng hút cạn năng lượng của mình.
Bạn có thấy quen không? Có phải những giọng nói đó cũng đang thì thầm với bạn mỗi khi bạn định làm một điều gì đó lớn lao, một điều gì đó vượt ra khỏi vùng an toàn của mình?
Vậy làm thế nào để trở thành một "chủ nhà thông thái"?
Trở thành một "chủ nhà" thông thái không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ có những suy nghĩ tiêu cực. Điều đó là không thể. "Những vị khách xấu tính" vẫn sẽ thỉnh thoảng gõ cửa.
Nhưng một chủ nhà thông thái sẽ biết cách không mở cửa cho chúng vào, hoặc nếu chúng đã lỡ vào rồi, sẽ biết cách "mời" chúng ra đi một cách lịch sự nhưng dứt khoát.
Cụ thể, mình đã làm thế nào?
Khi có suy nghĩ "Mình không đủ giỏi", mình sẽ dừng lại và nói: "Cảm ơn ý kiến, nhưng bây giờ mình cần tập trung vào việc cải thiện kỹ năng." Rồi mình chuyển hướng sang hành động cụ thể: đọc sách, xem khóa học, hoặc tìm mentor.
Khi có suy nghĩ "Người ta sẽ cười chê", mình sẽ nhắc mình: "Mình làm điều này để phục vụ mục tiêu của mình, không phải để làm hài lòng ai cả." Và mình sẽ liệt kê ra 3 lợi ích cụ thể mà việc này mang lại.
Để làm được điều này hiệu quả, mình cần có công cụ.
Và đó là lý do tại sao gần đây, sau một giai đoạn xao lãng việc tu tập thiền định, mình tin rằng vũ trụ đã gửi những tín hiệu nhắc nhở mình quay lại con đường này:
Từ cuốn sách "The Power of Now" mình tình cờ biết đến và đọc, đến việc tình cờ gặp được người bạn thiền định lâu năm, rồi một video YouTube về hành trình của người đàn ông bỏ nhà đi thiền trong rừng Myanmar suốt 3 năm. Khi xem tới đó, trong đầu mình chợt nảy sinh: "Mình cũng muốn được như vậy".
Thiền định giúp mình có khoảng cách với những suy nghĩ của mình. Thay vì bị cuốn theo chúng, mình có thể quan sát chúng như một người ngoài cuộc, và từ đó đưa ra lựa chọn có ý thức.
Bước tiếp theo: Chủ động mời "vị khách tốt" vào ở
Khi đầu mình ngập tràn những suy nghĩ tích cực, sẽ không có chỗ cho những suy nghĩ tiêu cực.
Sau khi đã "đuổi" được vị khách xấu đi, bạn không thể để căn phòng đó trống không. Hãy chủ động mời những "vị khách tốt" vào ở.
- Thay vì "Mình không làm được", hãy đổi thành "Mình sẽ tìm cách làm cho bằng được" hoặc "Đây là một thử thách thú vị".
- Thay vì "Sợ người ta cười chê", hãy đổi thành "Mình làm điều này vì chính mình và những người mình muốn giúp đỡ. Ý kiến của người khác không định nghĩa giá trị của mình".
Mỗi lần bạn làm điều này, là một lần bạn gia cố lại "ngôi nhà" của mình, xây dựng những đường mòn thần kinh mới, vững chắc hơn cho những suy nghĩ tích cực.
Tự do thực sự bắt đầu từ trong tâm trí
Mình và bạn, chúng ta đều khao khát tự do. Tự do về tài chính, tự do về thời gian, tự do được sống và làm việc ở bất cứ đâu.
Nhưng mình đã nhận ra một điều: tất cả những sự tự do bên ngoài đó sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu tâm trí chúng ta vẫn là một nhà tù, bị giam cầm bởi chính những suy nghĩ của mình.
Bạn có thể có hàng triệu đô la trong tài khoản, nhưng nếu tâm trí bạn vẫn bị chi phối bởi nỗi sợ "mất hết tiền", bạn vẫn không thực sự tự do.
Bạn có thể có thời gian rảnh rỗi cả ngày, nhưng nếu tâm trí bạn vẫn bị ám ảnh bởi "mình đang lãng phí thời gian", bạn vẫn không thực sự tự do.
Tự do thực sự là khi bạn có thể chọn lựa suy nghĩ của mình, thay vì để chúng chọn lựa bạn.
Bạn nghĩ sao về điều này? Những "vị khách" nào đang sống trong tâm trí bạn?
