Lê Thiện Trần
7 bài viết
17 bình luận
Ảnh đại diện
Lê Thiện Trần Cộng tác viên
Lê Thiện Trần Cộng tác viên
<div class="block-wrapper" type="header"><h3>"Thật ra, nhiều lần thất bại... chỉ vì những thói quen nhỏ xíu"</h3></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Có những buổi sáng tỉnh dậy, mở mắt ra không phải vì đã ngủ đủ, mà là vì... tiếng báo thức réo vang, quen thuộc như một phần của ngày. Tay với điện thoại, chưa kịp suy nghĩ gì đã kéo một vòng TikTok, một vài cái story, lướt tin nhắn cũ. Chỉ định xem vài phút thôi, nhưng rồi gần nửa tiếng trôi qua trong vô thức.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Những ngày như thế không ít. Và điều đáng sợ là mọi việc xảy ra hoàn toàn không do cố tình, mà do... thói quen.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Không cần quá nỗ lực cũng vẫn lướt được vài tiếng đồng hồ. Không đói lắm cũng vẫn gọi đồ ăn. Không biết rõ mục tiêu, vẫn bật máy tính rồi “giả vờ bận rộn”.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Đến một lúc nào đó, bắt đầu nhận ra: cuộc sống này có đến 80% được điều khiển bởi những gì lặp đi lặp lại mỗi ngày. Thành ra, có người thành công vì họ quen hành động. Còn có người trì trệ vì họ quen... trì hoãn.</p></div><div class="block-wrapper" type="image"><img src="/api/v1/media/f4a91c4700fe35d60f3a7453202ec9b3112d693d2566533c14332e712befe65d.png"alt="14dcb7c866d95db959133a5fe1f7ded5edcc9780904459e1b49e8652fde3ea99.png"style="max-width: 100%;"></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Từng có một khoảng thời gian bản thân rất thích học. Mua sách, đăng ký vài khóa online, lưu hàng đống tài liệu về điện thoại. Nhưng lại không làm gì thêm sau đó. Học mà không áp dụng, thì thực chất chỉ đang "an ủi bản thân" rằng mình đang nỗ lực. Chứ thực ra... chỉ là đang dùng kiến thức như một lớp mặt nạ, chứ không phải là thứ tạo nên thay đổi.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Thói quen tốt, ai cũng muốn có. Nhưng thật ra... rất khó. Trong khi đó, thói quen xấu thì hình thành cực kỳ dễ, thậm chí không cần cố gắng gì cả. Chỉ cần một lần cho phép bản thân “xem thêm chút nữa”, “ngủ trễ một hôm thôi”, “mai làm cũng được”... là đủ để trượt dài.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Và điều đáng sợ nhất là nghiện cái cảm giác phê tạm thời – dopamine. Nó khiến đầu óc luôn cần một thứ gì đó kích thích để cảm thấy “sống”. Càng lướt – càng rối, càng ngắn hạn – càng dễ tiếp nhận. "Brain rot" – sự mục rữa của não – là khi ta quen với nội dung dễ dãi, nhanh, và không đòi hỏi suy nghĩ.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Rồi một ngày, ngồi trước gương, tự hỏi: “Mình đã làm được gì trong tháng này?” Im lặng. Trống rỗng. Và bắt đầu thấy sợ.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Không phải sợ thất bại. Mà là sợ chính mình đang trở thành một người không có nổi một thói quen lành mạnh để bám víu.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nếu suy nghĩ kỹ hơn một chút... có thể thấy, những gì mình làm mỗi ngày không phải là “vô tình” đâu. Nó là sự lựa chọn lặp lại đến mức trở thành phản xạ.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nên nếu muốn thay đổi, không cần phải đợi “động lực” hay “điều gì đó lớn lao”. Chỉ cần bắt đầu... nhận diện:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Việc này có phải là thói quen xấu mình đang lập trình lại chính mình không?” “Liệu mình có đang chọn sự dễ chịu ngắn hạn để đánh đổi sự đau đầu lâu dài?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Hãy ý thức hơn. Không cần hoàn hảo ngay. Nhưng chỉ cần đủ tỉnh để hỏi bản thân một câu nhỏ mỗi ngày: “Điều mình đang làm lúc này... đang đưa mình đến đâu?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Và đôi khi, chỉ cần thay đổi một thói quen nhỏ, tương lai đã rẽ sang hướng khác.</p></div>
Ảnh đại diện
Lê Thiện Trần Cộng tác viên
Lê Thiện Trần Cộng tác viên
<div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cái tôi tiết nuối bùi nhùi nhất là chưa thổ lộ tình cảm với ai dù thích rất nhiều người, tâm của tôi có nhiều vọng tưởng lắm; lúc mê gái lúc đứng thuyết trình lúc chơi người này người kia; nên mặt tôi có vẻ già đi trông thấy, đi đâu ai cũng nói người này có kiến thức mai một theo khuôn mặt; chắc hẳn là do</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>c<b>ác bạn biết không nhiều khi tôi vẫn</b> bồi hồi về những ngày tôi còn học ở tiểu học đặc biệt ở lớp 4; rõ ràng tôi chưa dậy thì nhưng vẫn có cái gì đó rạo rực khi nhìn về cô giáo mới chuyển vào trường; cô đẹp và thu hút dữ lắm<b> đến nổi một thằng hay dỡ tài liệu tiếng anh</b>&gt;&gt; How old are you thì tôi chả biết ghi chũ old ra làm sao</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Vậy mà tôi làm bài được 10 điểm anh mới ghê chứ; nghe giọng cô nói cả anh cả Việt nghe thích lắm; cái mọi người hàng xóm biết tin tôi mười điểm anh nên họ tin rằng tôi có thiên bẩm năng khiếu gì đấy với tiêng anh mới ghê chứ lị; tôi cứ mặc định mình là ok 1 thằng giỏi tiếng anh nên tôi bắt đầu học từ vựng: physical education; information technology; art music... tôi chả biết cái máu gì về tiếng anh cả&gt;&gt; mà mọi người cô giao khuyến khích tôi đi thi; tôi được học chung với thằng Luật ba nó làm giáo viên nói về ngữ Pháp nói mẹ gì tôi lúc đó chả biết cái mẹ gì; một tinh thần ham học của tôi bắt đầu; thằng quỷ đó nó ra điều kiện là nó phải kiểm soát tôi chơi với ai cái gì nữa chứ; không thì nó đéo chỉ bài nữa cái tôi cũng làm theo ngu thiệt; Và tới năm lớp 5 tôi bắt đầu từ làm hết và hóa ra nó được mẹ nó bảo kể chỉ nó làm sẳn ở nhà lên chép vô thôi chứ tư duy cái máu gì đâu; cái tôi nhận ra chả có cái gì là mình có thể bám vào cả, nhưng mà tôi cũng cảm thấy mình chả có cái máo gì cả thiện ơi.&nbsp;</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Lên lớp cấp 2 thì tôi học với lớp chọn đồ này nọ; ai cũng bận rộn học thêm nhưng có lẻ tôi thì không; tôi mắc 1 căn bênh tiếc tiền và nó ám ảnh cho tôi tới bây giờ luôn; tôi muốn khám bệnh; đi chơi; bao gái ăn uống lắm chớ mà tôi có làm được con mẹ gì đâu trời. Tiền thì vẫn tiếc chả dám đầu tư cái gì lúc nào cũng chỉ có 1 cảm xúc là nhìn người khác hưởng còn mình cứ nghĩ mình không xứng đáng với điều đó; nhưng thật sự là tao đang nó tránh nó- tao muốn vồ muốn cắn vào nó mà Thiện. Chu cha mạ ơi; Rõ ràng thái độ của tôi khi học là làm cho xong mà còn nhìn ánh mắt người ấy.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Về tình cảm tôi có ấn tượng bên ngoài: và cũng thích các bạn đẹp gái hay dễ thương hay dịu dàng miễn ai nói chuyện với tôi hay cười là ok à: Tâm; Thảo; Hà; Phương; Thanh; Huyền; Thắm; Thy; Nguyệt...Lan nhưng tại sao để chưa ít ra cũng có thể mua bánh; kẹo; hoa; cafe uống nước; cổ vũ ; tâm sự; giày; dẫn đi ngồi bờ kè tất cả đều không.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>+ có<b> những nguyên nhân sao đây khiến tôi: ăn mặc lôi thô</b>i; có gì bận đó; chẳng dầu thơm hay có xe đẹp</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>+ Nhát gái; không rủ người ta đi luôn đi thiệ<b>n; anh yêu em anh thích em</b></p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>+ Nói chuyện bớt đờ<b>i mà nói hay khuyên người ta đi T</b>hiện ơi&nbsp;</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>+ Ít ra thì phải nói mình tìm hiểu bạn nhé mình còn trẻ 21 tuổi chứ mấy</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cái điều hối tiếc không phải <u class="cdx-underline">là làm 1 chuyện gì mà là không dám thực sự đối diện và thực hiện cái mày muốn á thiện ơi; nó phải có cái sức hút này thì mới ok Được chứ thi</u>ện Đẹp trai</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Z thôi cố lên mạnh dạng sống đúng với cảm<b> xúc; dám khen người ta đẹp; và dám mời người </b>ta đi ăn.</p></div>
Ảnh đại diện
Lê Thiện Trần Cộng tác viên
Lê Thiện Trần Cộng tác viên
<div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Khi biết điểm đại học của mình chưa tới 23, thật ra tôi đã hiểu rồi... Hiểu là giấc mơ đại học xem như gãy gánh. Nhưng điều kỳ lạ là lúc đó tôi không khóc, không tức tối, chỉ lâng lâng – một kiểu cảm giác trống rỗng nhưng lại không thấy buồn rõ ràng. Tôi nhớ lại hồi cấp 3, bản thân từng khinh khỉnh nghĩ mấy đứa học cao đẳng chắc... dở lắm. Nhất là khi nghe bà cô dạy Hóa phán một câu: “A1 mà đi cao đẳng thì thôi rồi!” – câu nói đó ám vào đầu tôi, bám theo tôi suốt những năm sau đó như một lời nguyền âm ỉ. Ai cũng học thêm, ai cũng ôn luyện, còn tôi cứ xoay vòng đi tìm mấy khóa học rẻ tiền mà nuôi hy vọng “hít hà tri thức”.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tôi không phủ nhận mình từng rất ham học, thậm chí là quá ham học. Trong khi người ta lo kiếm việc làm thêm, chơi bời hẹn hò, thì tôi một lòng muốn học – học đến mức 2 giờ sáng, 4 giờ sáng vẫn cố ép mình ngồi vào bàn. Nhưng rồi sao? Tôi ngồi đó được 30 phút là tay lại bấm video giải trí. 80% thời gian tôi dành để suy nghĩ – nghĩ đủ thứ chuyện cao siêu về tương lai – và chỉ có 20% thực sự bắt tay vào làm. Thất bại đến, tôi chỉ ngồi đó, suy nghĩ thêm, rồi lại không làm gì cả. Không một giải pháp nào được thực thi, không một hành động nào được bắt đầu.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Đến bây giờ, đã 5 năm trôi qua… tôi nhìn lại và thấy bản thân mình chẳng khác gì so với ngày đó. Cũng chỉ là một kẻ đầy ảo tưởng, sống vật vờ qua ngày, cứ mơ hoài về một thứ gì đó tốt đẹp hơn, nhưng lại chẳng nhúc nhích được bước nào. Tôi biết tôi sai – tôi nhận ra tính tôi bất ổn, nhận ra những thói quen xấu đã ăn sâu – nhưng thử hỏi tôi đã làm gì để thay đổi? Không một cái gì. Hồi xưa tôi nghĩ mình có thể làm gia sư, 1 tiếng kiếm 200k là chuyện nhỏ. Còn giờ? Tôi còn tiếc cả bữa cơm 35k. Cuộc sống không có tiền thì đúng là khổ thật – nói chuyện gì đến mơ mộng hay đầu tư phát triển bản thân.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tôi có ghi mục tiêu xuống giấy đàng hoàng. Tôi cũng biết phải va chạm nhiều hơn, phải dấn thân để trưởng thành. Tôi cố không để bị chửi trong môi trường doanh nghiệp. Nhưng rồi sao? Tôi gửi CV đi mà chẳng ai phản hồi. Không ai gọi tôi đi phỏng vấn. Tại sao? Tại vì tôi... chẳng chứng minh được gì cả. Như sách Mặc Môn có nói: “Phải chăng mình chưa làm những điều cần làm để khiến khu vườn trở nên hấp dẫn với những con ong?” – quá đúng. Tôi làm, nhưng làm chưa tới. Làm chưa ra kết quả. Tôi chỉ biết lao vào làm, nhưng không có hệ thống, không có quy trình, không có cách để theo sát mục tiêu. Tôi cứ nghĩ nhiều, nhưng làm thì ít. Vậy thì ai tin tôi? Ai trao cơ hội cho tôi?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tôi biết tôi cần làm gì. Quản lý website, đăng bài quảng bá, tổ chức sự kiện, xây chiến lược – đó là những công việc tôi muốn hướng tới. Tôi tự hỏi: đã học AI, automation chưa? Đã học digital marketing tử tế chưa, Thiện? Đã giỏi editing video chưa?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Ví dụ như muốn làm chuỗi video dạy tiếng Anh, thì mục tiêu là gì? Làm sao để người xem inbox mình. Vậy thì video phải có USP (unique selling point), phải có Big Idea, phải hấp dẫn đến mức người ta không thể không nhắn tin. Làm xong video rồi phải tự kiểm: có lỗi gì không? Có hơn 10 lượt like không? Có ai inbox không? Đó mới gọi là kinh nghiệm. Còn tôi – nhiều khi video chưa làm xong, đã nghĩ chắc cũng có 5 người đăng ký. Nhưng... niềm tin đó dựa vào cái gì?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Quay về câu đầu tiên – nhiều lúc tôi nghĩ: thà ít học mà làm nhiều, còn tốt hơn mấy người chỉ ngồi nghĩ mà không hành động. Ở vị trí thực tập sinh, nhân viên, đâu cần mơ mộng gì cao siêu. Cứ làm đi cái đã!</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tôi từng nghĩ những người học đại học, lên Sài Gòn, có cơ hội trải nghiệm, mở rộng mối quan hệ, thậm chí có bạn gái – họ sướng hơn tôi. Còn tôi, dù tiếp xúc hàng trăm cô gái, nhưng chẳng có ai nói chuyện với tôi quá 1 phút. Mọi thứ đều hời hợt, chẳng đi đến đâu. Làm sao mà yêu đương hay kết nối sâu sắc được, hả Thiện ơi?</p></div>
Ảnh đại diện
Lê Thiện Trần Cộng tác viên
Lê Thiện Trần Cộng tác viên
<div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Thật ra, tôi là đứa mơ mộng từ bé, mà cái mơ của tôi không phải kiểu “sau này muốn thành bác sĩ” đâu, mà nó… lãng xẹt hơn. Vừa chân ướt chân ráo vào Cao đẳng, tôi đã tưởng tượng mình nổi tiếng, bán hàng online đơn ào ào, làm chủ vài kênh TikTok, thu nhập mấy chục triệu mỗi tháng, kiểu tự do – tự tại – tự làm chủ cuộc đời. Vậy nên thời gian đó, tôi gần như dành hết để học cái này cái kia – kỹ năng, công nghệ, thiết kế, thậm chí... cả cách “thu phục lòng người” trên mạng. Tôi nghĩ, mình đặc biệt lắm.</p></div><div class="block-wrapper" type="image"><img src="https://images.spiderum.com/sp-images/03cf77c063a411f088c20b7b20ffbe60.png"alt=""style="max-width: 100%;"></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cái tôi của tôi thì cao như núi. Tôi thường nhìn mấy bạn suốt ngày cafe – chụp hình – tán gái – diện đồ xịn như mấy con bò hào nhoáng mà lắc đầu ngao ngán: “Lí tưởng gì tầm thường dữ vậy trời?”. Ai không giống tôi, tôi auto gắn mác: “thằng không có chí hướng”.Mà cái tính này không phải mới đây đâu, từ lớp 10 tôi đã “mang danh”... Thầy Khầy. Lúc đầu nghe mấy đứa bạn kêu thế, tôi hãnh diện lắm, tưởng như mình có vị trí gì đặc biệt trong lòng tụi nó. Hễ tôi nói gì ngớ ngẩn hay nghĩ ra trò gì kì dị, tụi nó lại gọi: “Ê, thầy phát biểu tiếp đi!”. Nhưng rồi khi tôi yên lặng, tôi là tôi thôi – bình thường thôi – thì chẳng ai để ý. Tôi bắt đầu thấy lạc lõng, tự hỏi: “Ủa mình học để làm gì vậy ta?”Càng ngày tôi càng chán học. Vừa xa nhà 10 cây số, lại không biết chạy xe, lại sợ công an. Thế là tôi quyết định học “tự do”. Ở nhà... coi đáp án trước, rồi giải lại bài, lên mạng tìm mấy cách “hack” để qua môn. Tôi nghĩ mình ngầu. Trên lớp, tôi được kêu lên bảng giải số phức, hướng dẫn bấm máy – tưởng mình là vua. Có lần, cô hỏi: “Hai đường thẳng song song là gì?”, tôi trả lời tỉnh queo: “Hai thằng không dính líu gì nhau hết”. Cả lớp cười, còn tôi thì diễn vai tự tin như thể chính mình là giáo trình sống.Nhưng bạn biết gì không? Tôi run. Tôi mệt. Tôi giấu cảm xúc như một thói quen. Mấy đứa bạn tưởng tôi ngầu, nhưng thật ra tôi chỉ đang chơi một vai diễn. Cái kiểu: "Chắc chắn đúng vì mình là mình", nhưng khi sai – tôi lại nổi cáu, tự ái, công kích người khác. Nhìn ngoài tưởng tôi vui vẻ dễ chịu, bên trong thì... rối tung rối mù, cô đơn thấy rõ.</p></div><div class="block-wrapper" type="image"><img src="https://images.spiderum.com/sp-images/2fc82e8063a411f08224e1636978f505.png"alt=""style="max-width: 100%;"></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Giờ thì tôi tỉnh rồi – tỉnh giữa những cú tát của hiện thực. Tôi biết mình cần gì: xây một cái “bát ngôn từ” vững vàng, học cách chấp nhận mình chỉ là một người bình thường, không phải siêu nhân, không phải “trung tâm vũ trụ”. Nếu tôi cứ tiếp tục cái lối “ảo tưởng sức mạnh”, có khi 22 tuổi vẫn chưa ai ưa nổi.Người ta ai cũng muốn làm điều lớn lao, trở thành “hot boy của ánh đèn sân khấu”, nhưng thực ra đa phần lại... ngồi không. Tôi cũng từng như vậy – bày ra cả tá việc thấy “có vẻ quan trọng”, nhưng chẳng cái nào thật sự dẫn tôi đến mục tiêu. Đụng khó chút là nản, đổi mục tiêu như đổi áo. Tôi cần thứ gì đó cụ thể, có thể đo được, kiểu như “đạt 6.5 IELTS” hoặc “thi đậu một chứng chỉ thực tế” – chứ không phải ngồi đó mà chê 6.5 là thấp trong khi... làm được có 5.5.Và tôi rút ra một điều: Nghệ sĩ hay không, cái mà người ta nhớ và nể vẫn là kết quả. Không ai quan tâm bạn mơ mộng gì đâu, Thiện à. Làm nhiều hay ít không quan trọng bằng làm được cái gì cho ra hồn.Giờ đây tôi tin: nếu mình có được một người thầy, một người bạn đồng hành – người biết đường đi nước bước – thì tỷ lệ thành công của tôi sẽ tăng gấp đôi. Cũng như phòng gym: nếu bạn có PT hướng dẫn ăn gì, tập sao, thì đỡ hơn việc loay hoay một mình mãi không lên form.Cuối cùng, tôi học được một điều mà mấy cô gái nói nhỏ: Điều khiến người ta nể bạn không phải là ngoại hình, mà là “chất đàn ông” – là sự rõ ràng trong suy nghĩ, là khả năng đứng ra bảo vệ chính kiến và dám thể hiện cảm xúc.Tôi sẽ bắt đầu từ đó. Và tôi tin, Chúa vẫn đang cho tôi cơ hội để trở thành phiên bản mạnh mẽ và chân thật nhất của chính mình. </p></div>
Ảnh đại diện
Lê Thiện Trần Cộng tác viên
Lê Thiện Trần Cộng tác viên
<div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Thật sự tôi là con người hay mơ đến mức mới bước chân vào Cao đẳng tôi đã nghĩ mình sẽ nổi tiếng và đi bán hàng online và kiếm được rất nhiều tiền, thế nên tôi dành hầu như tất cả thời gian để đầu tư học cái này cái kia- cái tôi của tôi rất cao nên xem những bạn không có lí tưởng giống mình là thằng chicken; lo đi chọc gái cafe này cafe nọ chụp hình này kia đồ; mang quần áo xịn xò con bò dữ lắm.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nhưng cái tôi nhận ra sau này là họ đúng; ít ra học còn có trãi nghiệm ở sài gòn và biết cái nào là đẹp và thậm chí còn có bạn gái những mối quan hệ ăn chơi; còn tôi dù đi học tiếp xúc hàng trăm cô gái những mỗi cô có 1 phút bắt chuyện chả đi sâu vào vấn đề gì cả thì sao mà có thể đến này đến nọ được chứ đúng không thiện ơi</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>cái tôi tiết nuối bùi nhùi nhất là chưa thổ hiện tình cảm với ai dù thích rất nhiều người tâm của tôi có nhiều vọng tưởng lắm; lúc mê gái, lúc đứng thuyết trình, lúc chơi người này người kia; nên mặt tôi có vẻ già đi trông thấy, đi đâu ai cũng nói người này có kiến thức mai một theo khuôn mặt; chắc hẳn tôi ngủ không được cho khoản thời gian dài tập; lo lắng nghĩ mấy chuyện tàu lau&gt;&gt; dù rất siêng năng suy nghĩ; lo âu về những chuyện tàu lau nhưng rất lười để mà ngồi xuống chính tay giải quyết vấn đề; tôi ngu ngốc chọn cái nhanh tin tưởng Chat GPT mà thôi làm qua loa; 2 3 phút là bắt đầu chuyển sang cái khác để làm; tôi siêng hi sinh thời gian tán gái để mà làm mấy chuyện này những chả có cái kết quả nào tương xứng cái <b>tấn thời gian</b> tôi bỏ ra cả mọi người ạ; Video chả có cái nào quá 10 like; edit hình ảnh chưa có cái bức nào ra hồn luôn mới ghê; nói tàu sàm ba lác chả ra cái gì nên mọi người thường phong cho tôi chức danh thầy online; căng bản là mình chưa làm thành công cái gì hết mà lại đi chỉ dạy người khác; chả nắm được cốt lõi cái mà cần thể hiện thì chả có luôn mới ghê chứ; z mà mình cũng sống được là sao ta ơi; không hiểu nổi tại sao&nbsp;</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Không nên vạch áo cho người xem lưng; nhưng mà tôi phải lột ra; xé ra để làm ơn ai đó quan sát tôi đi tôi sẽ tốt hơn khi nghe lí tưởng của người khác đó thiện ơi là thiện; đừng nhận xét mà hãy khen họ đi thiện à; biết tại sao hôn; vì khi khen mới có ngôn ngữ nhu mì&gt;&gt; bắt đầu mới nên ra cách thức cái mà họ làm rồi từ đó mình mới có cơ hội tiếp thu kiến thức chứ thiện ơi; ai đâu mà cứ như thằng ăn vạ; lúc nào củng rình soi mói vấn đề của họ để thể hiện cái ngã tham sân si; mong người ta coi trọng mày nhưng khổ nổi cách mày truyền đạt; che dấu cái mục đích hay cảm xúc của mình vốn dĩ nó đã sai lầm rồi thiện à: anh yêu em ; bạn làm tốt lắm; anh cũng muốn ngủ với em; hãy tâm sự nhìn mặt anh nhé; thông cảm vì đã không dành thời gian cho em nek Thiện ơi;&nbsp;</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nghe người ta nói thanh lọc này thanh lọc nọ nhưng mà mày nhìn lại đi có cái&nbsp; gì đâu; họ vẫn kiếm được 3 bốn việc và có quyền lựa chọn trong khi mày lại đánh giá thấp họ quá thiện à; nhục chương ngưỡng mộ gì chưa; hay bản ngã lại trách bản thân sau mày ngu dữ z trời, sau những câu chuyện chưa chắc buồn đó.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Thanh lọc ở đây là cái dụ hàng giả; hàng lậu; hàng cấm ảnh hưởng sức khỏe cộng động vô cùng lớn lao nên họ phải lên tiếng cho tiếng nói của chính họ chứ thiện.&nbsp;</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Anh ta hứa với tôi 1 lần nữa là manager trong 1 cái gọi là thi sách nhóm nhỏ gì đó để tôi đi làm nhưng tôi đã hứa là sẽ đi nhà thờ cùng anh ấy đồ hen; nên tôi sẽ đi&nbsp;</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>anh ta lấy danh dự 1 người anh ra để hứa với toi; đi làm với tôi này và nọ và tôi ; mọi chuyện trên đời đều có một tác vụ duy nhất đó là thử xem tâm mình nó phản ứng như thế nào trước sự việc như thế đúng không; vậy nên đâu biết dc là buồn hay là thế nào&gt;&gt;<br>vì đơn giản là mình chả có bỏ cái gì cả&gt;&gt; có lên đừng sợ&gt;&gt; càng suy luận thì chúng ta càng mệt&gt;. và cái sự ảnh hưởng của ta lên sự việc chả có cái đéo j cả&gt;&gt; thôi thì củng cảm ơn Anh Henry vì đã làm giúp tôi; bây giờ cảm xúc mày muốn gì&gt;&gt;&gt; vọng tưởng mà thôi&gt;&gt; vô thường mà thiện nếu không có ảnh thì mình cũng chả biết rằng mình tư duy tài xế đúng không:&nbsp;<br>+ mình k làm việc dc với người âu vì mình có cái đầuu business đồ hen; chả có cái màu gì gần gủi&gt;&nbsp;<br>+ mình xứng đáng với điều tốt mà Thiện; mình cũng có thể làm chủ cái sự nghiệp của mình; mình hiểu hơn về blockchain<br>+ hãy đọc nhiều hơn đừng tưởng thằng Dev biết code nhen thiện<br>+ hoàn toàn có thể xây dựng 1 cái cộng đồng này nọ hen thiện; bao lần ăn ngon; bao lần chỉ điểm; tư vấn này nọ; bao lần leader; bao lần chỉ dạy mình&gt;&gt; ổng lừa mình làm gì<br>+ tư duy dài hạn<br>+ <b>mình có thể tạo ra một cái blog&gt;&gt; nơi bạn có thể cảm thấy an toàn viết cái bài viết của mình; mong muốn nhận dc sự giúp đỡ &gt;&gt; có thể ẩn danh kết nối_ liên lạc với_ tâm sự lắng nghe j đó &gt;&gt; hoặc thậm chí mình chứng minh có thể làm bằng tiếng anh nữa mà thiện</b></p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Điều mà mình thật sự biết ơn cho<br>--- có cơ hội nhận cả email và cuộc gọi mời đi làm việc<br>--- mình có thể chủ động kết bạn zalo với họ không; Đức không sài zalo mới ghê<br>*** cơ hội đi phỏng vấn tiếng này nọ hen&nbsp;<br>* có những bài học về mục tiêu; hướng về nó&gt;&gt;&gt; có những hoạt động từ chữ; đoạn văn; và những cách đo lường mình thấy rất hay luôn hen&gt;&gt;&gt; hình thành thói quen &gt;&gt; kiểm soát cuộc đời của mình sao cho hay nek thiện ơi.<br>/* dù gì tôi cũng tốt nghiệp bằng giỏi chứ bộ&gt;&gt; nhưng mà tôi chưa ăn mừng gì hết mới hay chứ cố lên thiện ơi&nbsp;</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Chúa cho tôi biết giá trị của đồng tiền&gt;&gt; làm cái gì long-term hay&nbsp; tham khảo ý kiến người khác thiện à đừng cố làm 1 mình chi hết á &gt;&gt;&nbsp; 3 tháng chu cha nghe tiếng anh; nói nhảm; từ chối làm việc nhà; nhưng mà thấy cũng ok mà; &gt;<b><u class="cdx-underline">&gt;&gt; làm sao để kiểm soát nó á thiện ơi.&nbsp;</u></b></p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tôi nợ tiền ba mẹ; chú say; cả mẹ nữa lên đến hàng trăm triệu<br>và cũng hứa rằng mình sẽ có 15 triệu 1 tháng ietls 7.0 mà thiện ơi<br>&gt;&gt; thì mình phải trả giá 1 cách tương xứng chứ thiện ơi<br>1./ chờ đợi hoài áp lực cao 2. chúng ta phải chấp nhận yếu&gt; khiêm nhường người khác chứ thiện 3/ cái giá để có công việc lương cao mà chỉ có 300k thì quá rẻ mà thiện&gt;&gt; chưa bằng 2h của mình tại sao mình phải nghi ngờ&lt;&lt;&lt; nghi ngờ về sự thật làm gì &gt;. cứ tìm cái khác đi đc không; mình đang sợ &lt; k có việc làm&gt; chứ đâu phải do ông kia &gt;&gt;&gt; thôi cứ chấp nhận hiện tại và sống tiếng</p></div>
Ảnh đại diện
Lê Thiện Trần Cộng tác viên
Lê Thiện Trần Cộng tác viên
<div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Người ta đã đọc Truyện Kiều từ bao đời,<b> thuộc lòng từng câu chữ n</b>hư một phần huyết mạch của văn hoá Việt. Có những người khóc cho nàng như khóc cho số phận của chính mình, có người đọc để ngợi ca tài sắc, để than thân trách phận. Nhưng khi chúng tôi – thế hệ lớn lên giữa những dòng tin chảy xiết, giữa mạng xã hội ồn ào và thế giới đầy biến động – chạm vào Kiều, cảm giác lại khác.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Chúng tôi vẫn đọc Kiều. Nhưng không chỉ để khóc.</p></div><div class="block-wrapper" type="image"><img src="/api/v1/media/11474050cdd6e3cce0398656fe919bdab8120d98c6d0fa96377923a56e79d559.png"alt="image.png"style="max-width: 100%;"></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Chúng tôi đọc để lặng lẽ hiểu. Và đôi khi… <u class="cdx-underline">để âm thầm hỏi.</u></p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Kiều hiện ra trong mắt chúng tôi không phải là pho tượng cổ kính bị phủ bụi thời gian, cũng chẳng phải người đàn bà toàn hảo bị giông tố vùi lấp. Nàng là một con người – có nhịp thở, có mạch máu, có nỗi sợ và niềm khao khát. Một người chị từng đi qua rất nhiều đêm tối mà vẫn giữ cho mình một vùng sáng trong tâm hồn.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Chúng tôi thấy ở nàng một trí tuệ đặc biệt, một phẩm giá không dễ mất và cả sự mềm yếu rất thật của một người phụ nữ. Người đời nói nàng hy sinh vì chữ hiếu, bán mình cứu cha, gánh lấy mười lăm năm lưu lạc. Nhưng đôi lúc, trong tĩnh lặng, chúng tôi tự hỏi: sao một cô gái phải gánh tất cả những điều đó? Sao lòng hiếu thảo lại biến thành một gánh nặng đặt lên riêng vai phụ nữ?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Chúng tôi thương Kiều – nhưng <u class="cdx-underline">không thần tượng </u>hoá nàng.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Chúng tôi biết có khi nàng đã quá nhẫn nhịn, có khi đã tha thứ đến cạn lòng. Nhưng ai dám trách? Trong vòng xoáy của bất công, điều kỳ diệu là nàng vẫn giữ được tiếng đàn, chữ nghĩa, và một tâm hồn chưa từng khô cạn.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Chị từng là hoa khôi, là ái nữ, rồi rơi xuống tận cùng tủi nhục. Nhưng Kiều không hoá đá. Không thành kẻ độc ác. Không mất đi phần người. Nàng vẫn biết yêu, vẫn có thể khóc, và vẫn để thơ ca dịu lại những mảnh vỡ trong lòng.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Và chúng tôi – những người trẻ hôm nay – không coi Kiều là dĩ vãng. Chúng tôi thấy bóng dáng nàng trong người phụ nữ bước vội qua ngã tư Sài Gòn, trong cô gái rời quê lên phố, trong người mẹ mưu sinh giữa đời thường. Chúng tôi thấy Kiều trong ánh mắt từng bị bội lừa, trong giọng nói đã từng run rẩy, nhưng vẫn cất lên để kể lại câu chuyện đời mình – bằng chính ngôn ngữ của sự can đảm.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Một vài người trong chúng tôi muốn viết lại Truyện Kiều – không để xoá đi di sản Nguyễn Du, mà để thử hỏi: nếu Kiều được lựa chọn lại, nàng có chọn sống cho chính mình? Có được mơ một cuộc đời không phải để chịu đựng, mà để nở hoa?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Chúng tôi đọc Kiều không phải để đi thi, để trích dẫn. Mà để soi vào xã hội. Soi vào mình. Để nhắc nhớ rằng trong bất kỳ thời đại nào, con người vẫn phải vật lộn giữa cái thiện và cái ác, vẫn phải níu lấy nhân phẩm như chiếc neo cuối cùng giữa cơn gió dữ.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Kiều, trong lòng chúng tôi, không phải là một nàng tiên bất hạnh. Cũng không chỉ là một biểu tượng văn học.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nàng là một người đàn bà đã từng yêu rất thật, sống rất sâu, chịu rất nhiều… và vẫn không để bóng tối nuốt trọn phần ánh sáng trong mình.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Và đó là lý do vì sao, cho dù bao thế hệ qua đi, chúng tôi vẫn muốn gọi tên Kiều – bằng cả lòng dịu dàng và biết ơn.</p></div><div class="block-wrapper" type="delimiter"><hr /></div>
Ảnh đại diện
Lê Thiện Trần Cộng tác viên
Lê Thiện Trần Cộng tác viên
<div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Có những nơi được sinh ra đã mang theo sự mơ hồ. Đà Lạt là một nơi như thế — thành phố lưng chừng mây, lưng chừng ký ức, lưng chừng những giấc mơ chưa kịp nói thành lời.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Ai đó từng bảo, Đà Lạt giống như một đoạn nhạc hoang hoải cứ lặp đi lặp lại, dịu dàng mà nhói buốt. Còn tôi, mỗi lần về lại thành phố này, luôn có cảm giác như mình đang trượt dài trong một giấc ngủ chưa bao giờ dứt.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>🌲 1. Khi rừng còn thì thầm</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Hơn trăm năm trước, nơi đây chỉ là vùng núi hoang vu, rừng thông ngút ngàn, sương phủ dày đến mức tưởng như cả mặt trời cũng ngại ngần chiếu rọi.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Năm 1893, bác sĩ người Pháp Alexandre Yersin băng qua rừng rậm, ngựa phi giữa những con suối mờ sương, và rồi ông nhìn thấy Đà Lạt — một cao nguyên xanh, lạnh, và trầm mặc như thể nó đã đợi người ta đến suốt hàng thế kỷ.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Từ đó, thành phố bắt đầu thành hình, từng con dốc, từng mái nhà, từng nhành hoa đào khẽ chạm vào trời. Nhưng kỳ lạ thay, dù bê tông có dựng lên, dù con người có đến và đi, cái cảm giác mộng mị ở Đà Lạt vẫn chưa bao giờ mất đi. Như thể chính rừng thông cũng biết giữ bí mật, và sương thì che đi những điều chưa kịp nói.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>🏛️ 2. Thị trấn nghỉ dưỡng hay nơi giấc mơ lạc lối?</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Người Pháp xây dựng Đà Lạt như một thị trấn nghỉ dưỡng lý tưởng. Những biệt thự ẩn sau rừng thông, những con đường quanh co, nhà ga cổ kính, khách sạn kiểu châu Âu… tất cả như một ảo ảnh mang hơi thở xứ lạ.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Thế nhưng, với người Việt, Đà Lạt không chỉ là chốn nghỉ dưỡng. Nó là nơi để lạc lối. Là điểm hẹn của những mối tình ngập ngừng, là vùng đất của những bài hát chưa trọn vẹn, là nơi người ta đến để buồn — và cũng để tìm cách quên đi nỗi buồn ấy.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Bạn có thể ngồi bên Hồ Xuân Hương, nhìn mặt nước nhòe đi trong màn sương bảng lảng, và tự hỏi: “Mình đang thức hay đang trong giấc mộng kéo dài suốt trăm năm của thành phố này?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>🚂 3. Những đoàn tàu không còn chạy, ký ức thì chưa bao giờ dừng</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Có lần tôi đi dọc nhà ga cổ, chạm tay lên bức tường vàng đã tróc sơn, nhìn những thanh ray sắt han gỉ nằm im lìm, mà cứ ngỡ như nghe được tiếng tàu hú vọng về từ quá khứ.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Đà Lạt có những thứ như vậy — tưởng đã cũ kỹ, bỏ quên, nhưng thực ra vẫn ở đó, chỉ cần bạn lặng lẽ nghe. Tiếng chuông nhà thờ Con Gà, tiếng lá thông xào xạc, tiếng mưa đêm chạm vào hiên gỗ cũ — tất cả như nhắc nhở: quá khứ chưa đi đâu cả, nó chỉ đang… ngủ quên cùng thành phố này.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>🌫️ 4. Thành phố của những kẻ mơ mộng chưa bao giờ tỉnh giấc</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Ngày nay, người ta nói nhiều về Đà Lạt hiện đại — những quán cà phê view rừng, những con dốc chật người check-in, những homestay ngập tràn Instagram.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nhưng có một Đà Lạt khác, lặng hơn, mơ hồ hơn, chỉ dành cho những ai chịu đi bộ dưới mưa, chịu ngồi lâu trong một quán xập xệ, chịu lặng thinh nhìn sương phủ kín triền núi mà không vội vàng giơ máy chụp hình.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Ở đó, bạn sẽ thấy một thành phố chưa bao giờ tỉnh. Một nơi con người đến rồi đi, mang theo những giấc mơ, những lời hứa bỏ ngỏ, những cuộc tình dang dở. Thành phố này giữ hết, cất hết, rồi trả lại vào những buổi chiều se lạnh, khi mây trườn qua đồi như tấm khăn voan của ký ức chưa gấp lại.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>🌌 5. Kết – Đà Lạt không có ranh giới, chỉ có những giấc mơ</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Người ta hỏi tôi yêu Đà Lạt vì điều gì? Tôi chẳng rõ. Có thể là vì những ngày mưa dai dẳng không dứt. Có thể là vì ánh đèn vàng lẻ loi giữa phố nhỏ. Cũng có thể là vì chính cái cảm giác mơ hồ, như thể mình đang ngủ quên trong cuộc đời ở đây, nhưng lại không muốn bị ai đánh thức.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Bởi đôi khi, sống giữa hiện thực quá rõ ràng khiến người ta mỏi mệt. Còn ở Đà Lạt, mọi thứ đều lãng đãng, sương khói phủ kín nỗi buồn. Và chính lúc ấy, ta mới dám thở chậm lại, mới dám buồn, mới dám nhớ, và mới dám quên đi đôi điều mình chưa kịp đối mặt.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Đà Lạt – thành phố không có ranh giới, chỉ có những giấc mơ cứ lặng lẽ lớn lên giữa mây trời.</p></div>